Mình đã về nước được 4 năm rồi, mà giờ nhớ lại thời gian du học ở Hàn vẫn thấy như một giấc mơ.
Mình còn nhớ rõ cái ngày đầu tiên đặt chân xuống sân bay, lôi theo hai vali to đùng lăn lóc quanh sân bay, trong đầu chỉ biết đúng hai câu tiếng Hàn: “Cảm ơn” và “Bao nhiêu tiền?”. Lần đầu tìm đường ra ga tàu điện ngầm mà suýt nữa kéo gãy bánh vali. Trước đó đã nhiều lần hình dung khi tới Hàn Quốc thì sẽ như thế nào, đến khi thật sự sang du học mới nhận ra: nó không hề giống trong phim Hàn chút nào!
Mình ở gosiwon cách trường 15 phút tàu điện ngầm. Tuy không tốn nhiều thời gian di chuyển nhưng giờ cao điểm ở Seoul thì… thật sự đáng sợ. Các chú mặc vest chen nhau đến mức có lần mình bị ép sát vào cửa tàu, tai nghe còn bị kéo đứt dây, và tất nhiên trải nghiệm hít trọn các loại mùi trên tàu điện ngầm cũng rất ấn tượng.
Bữa trưa thì khỏi nói, canteen toàn người xếp hàng dài ngoằng. Mình thường ra cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm tam giác – cho tiết kiệm. Sinh ra trong gia đình bình thường thì ai cũng hiểu: một bữa quá 5.000 won là phải nghĩ ngợi mãi.
Còn chuyện cô đơn thì không trốn được đâu. Lần đầu đi làm thẻ cư trú ở Cục xuất nhập cảnh thì bị nói không mang đủ giấy tờ. Mình đứng như trời trồng, không hiểu nhân viên đang mắng gì. Nhưng rồi cũng quen dần. Mình tự tra đường đi bus, tự đi chợ, săn đồ giảm giá, thậm chí còn biết cách điền hồ sơ giúp các em mới sang. Người ta trưởng thành là vì hoàn cảnh ép buộc. Nói thật, du học không phải là đi chơi. Là từng ngày sống trong nỗi lo tỷ giá lên xuống, là ốm đau phải tự lết đi bệnh viện, là vô số lần muốn bỏ cuộc nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại – những ngày tháng ăn cơm nắm, chen tàu ở Seoul, chính là thứ đã tôi luyện nên mình ngày hôm nay. Trước kia gặp chuyện chỉ biết gọi bố mẹ, bạn bè ở Việt Nam, còn giờ thì mọi thủ tục đều biết tự làm.
🌸 Mình chỉ muốn nói với những bạn đang mơ đến Hàn Quốc du học:
"Đừng tưởng tượng nơi này là chuyện cổ tích. Nó là hành trình đua với thời gian mỗi ngày. Nhưng nếu bạn kiên trì vượt qua, bạn sẽ thấy mình thay đổi thật sự."